Home > Work > An trú giữa đời
1 " Thoáng chốc, chúng ta đã già cỗi nhanh quá mà vẫn chưa kịp trưởng thành... "
― Phiên Nghiên , An trú giữa đời
2 " Tôi đã bơi trong nỗi cô đơn và những nỗi buồn tuổi trẻ một cách vất vả, vì tôi không dám đối diện để đọc tên cảm xúc và tìm ra giải pháp cho hướng đi sắp tới. Sự chìm đắm đó chỉ dần nhẹ đi khi tôi dám bước vào hành trình quay về bên trong, đối diện với từng mẩu cảm xúc và nỗi đau của chính mình. "
3 " Bạn hỏi mình về cảm giác khi yêu, mình hỏi có bao giờ bạn cảm thấy mọi điều cùng lúc chưa? Êm đềm và ray rứt, ồn ào và lặng lẽ, ấm áp và cô độc, thấu hiểu và riêng rẽ... đều có cả, nhưng rất ít tính sở hữu, không giày vò nhau, không cố gây đau đớn cho nhau để được nhung nhớ, không đòi hỏi bằng nhu cầu được cho đi, được vỗ về họ, được bù đắp, được an ủi họ. Thế là ở giữa vườn hoa đầy ắp tình yêu rồi. Cảm giác đó nếu một lần chảy qua trong đời sẽ trở thành cột mốc lớn lao, là chất làm mềm đi trái tim chai sạn và giải phóng những khúc ca chưa từng được hát.. "
4 " Hãy đọc sách dưới một cái cây.Hãy đọc sách buổi sáng, ở ban công.Hãy đọc sách buổi tối, trước khi đi ngủ.Hãy đọc sách một mình. Thi thoảng, hãy đọc đoạn mình thích cho người thương nghe cùng. "
5 " Đời dài đâu mấy bữa cơm họp mặt, có được một người thương yêu đi cùng mình trên đoạn đường tạm này quả là hạnh phúc lớn lao. Nên nếu tìm ra một người mình cảm thấy rung động và mong ước sống cùng, tôi thiết tha ước mơ bạn có đủ nghị lực và nồng nhiệt, để học cách cố gắng trân trọng yêu thương, để học cách hiểu được tình yêu không là tay lồng vào tay xác thịt, đó còn là một dặm trường thử thách, mà hoa nở trong tim thơm ngát đủ để nuôi sống nụ cười bạn luôn như thời tuổi trẻ rực rỡ, không bao giờ tàn lụi nếu còn có tình yêu…Xin nhớ dùm cho, để yêu một người cần rất nhiều cố gắng."--- "
6 " Mình thích mấy người làm việc gì cũng biết cách thoải mái vui vẻ, lúc không vui thì tạm nghỉ ngơi, nhưng đã làm thì phải tập trung và tận hưởng. Ai cũng có xu hướng tách bạch cuộc sống - công việc, nhưng như vậy thì chờ tới bao giờ mới sống? Thật ra công việc mình chọn chính là cuộc sống của mình rồi, vì nó chiếm gần hết thời gian trong ngày của mình. Nếu mình trừ nó ra thì thời gian sống của mình là lúc nào đây? "
7 " Không ai dạy mình phải làm sao khi bắt đầu thấy không thuộc về đâu, dù những khoảnh khắc đó đến trong đời nhiều hơn việc cần giải toán. Trong những ngày cô đơn cùng cực, lạc lõng giữa muôn người muôn việc, không ai chỉ mình cách kết nối lại với bản thân, hoặc cách trở về nguồn năng lượng thiên nhiên an lành. Bên cạnh mình, người ta kết nối với nhau bằng cách làm tổn thương nhau, từ đó làm mình mất lòng tin và sợ kết nối với người khác. Quan trọng nhất, không ai nói cho mình biết, thực ra cô đơn cũng chỉ là một người bạn ghé nhà. "