Home > Work > The Girl Who Wrote Loneliness
1 " History is in charge of putting things in order and society is in charge of defining them. The more order we achieve, the more truth is hidden behind that neat surface... Perhaps literature is about throwing into disarray what has been defined... About making a mess of things, all over again. "
― Shin Kyung-sook , The Girl Who Wrote Loneliness
2 " He tells us life is beautiful. Did he also tell us what made it beautiful? I cannot remember. He simply said, "Life is a beautiful thing." What its beauty will bring us, and what its beauty will take from us, he does not say. Simply beautiful, is all he says. "
3 " I wanted to write not because I thought writing would bring about change. I simply loved it. Writing, in itself, allowed me to dream about things that in reality were impossible to achieve, things that were forbidden. From where had that dream seeped in? I consider myself as a member of society. If I can dream through my writing, doesn't that mean the society can dream, too? Oppa. When I think about writing, I think I am reminded of the penetrating eyes of a dog gazing at his master. The beauty of the face in those eyes, the sadness that comes from submitting to love, the silence that comes from having seen what it should not have. "
4 " This book, I believe, has turned out to be not quite fact and not quite fiction, but something in between. I wonder if it can be called literature, I ponder the act of writing. What does writing mean to me? "
5 " Viết. Có lẽ nào lý do khiến tôi gắn bó với việc viết lách đến thế chính là bởi nghĩ đó là thứ duy nhất cho phép tôi thoát khỏi cái cảm giác bị ghẻ lạnh, cảm giác rằng mình, sự tồn tại của mình, chỉ là con số không "
6 " Và tôi đã dần dần nhận ra một sự thật rất đỗi bình thường rằng, dù sống trong các môi trường khác nhau nhưng số lượng và chất lượng của ước mơ, hy vọng cũng như tuyệt vọng ở mỗi học sinh rốt cuộc đều như nhau cả. "
7 " Đẹp biết bao, bóng lưng của người biết rõ khi nào nên ra đi. "
8 " I did not have the luxury of perceiving my situation as difficult or painful. I could not give much thought to each passing day; I had to live from each passing day to the next. The day was always hectic, from morning to evening, leaving me no time to think about anything else but the most immediate and necessary tasks that had to be done before I had to quickly go to sleep or wake up again. It was only after I approached thirty that I got to thinking about how worn out and exhausted I must have been back then. I was about to turn thirty and one day I felt extremely, utterly tired. I realized, right away, that my fatigue dated back to those years, that I had already turned thirty, or even thirty-two, many years ago. "
9 " Nature reminds me that I am human. Nature reminds me that I am a weak being, standing with my feet, upon thus perilous Earth. "
10 " Tôi chợt nhận ra rằng đối với tất cả chúng ta, thiên nhiên là một chất dinh dưỡng màu mỡ, rằng chính thiên nhiên là thứ đẩy chúng ta du hành ngược thời gian theo con đường heo hút trong tim. "
11 " Đâu phải thế. Chỉ cần không bao giờ quên thì sẽ có ngày chị thực hiện được thôi. Nếu chị quên ước mơ là mọi chuyện sẽ chấm dứt đấy. Nếu luôn giữ khao khát muốn tiến gần tới ước mơ rồi sẽ có ngày chị làm được mà. Cứ đi cứ đi rồi cũng sẽ có ngày đến được khu rừng đó. Thậm chí, dù không thể đến nơi cũng đã gần hơn ban đầu rất nhiều rồi. "
12 " Rằng để bấu lấy cái sự hiểm ác đó mà sống tiếp, tôi buộc phải gìn giữ trong tâm hồn mình một thứ sáng trong. "
13 " Bất kỳ khi nào kể lại câu chuyện về lần đầu tiên thăm Seoul, mẹ cũng đều nói rằng trên thế giới này có rất nhiều người tốt. "
14 " Viết, có phải chính là như thế? Chừng nào còn viết thì chừng đó sẽ không bao giờ có thời gian nào là thời gian đã qua? Như cá hồi ngược dòng bơi về nguồn, sẵn lòng toạc vây vượt qua cả thác nước, có lẽ nào đó cũng là số phận được trao cho nhà văn - cái số phận phải theo dòng hiện tại bơi ngược về quá khứ đau thương. Cá hồi luôn quay về. Giữ trong bụng vết thương sâu, bằng mọi giá mạo hiểm cả mạng sống của chính mình để vượt thác quay về. Phải, quay về. Theo con đường mình đã từng qua, dò dẫm từng bước một, chỉ mình con đường ấy. "
15 " Tuổi tác không phải lúc nào cũng tăng theo chuỗi số tuần tự. Người ta có thể một ngày nào đó biến từ mười sáu sang ba mươi hai tuổi. Chính vào cái ngày đó ở nhà hàng đó, tôi, mười sáu tuổi, đã đột ngột thành ba mươi, hay ba mươi hai tuổi. Vào cái ngày tôi nhìn anh cả ngồi rã rời trong khói sườn nướng, đãi chị họ và tôi bữa sường trong khi chính anh không ăn dù chỉ một miếng, tôi tin rằng tôi đã ba mươi hai, đúng bằng tuổi của tôi bây giờ "